Ghi chú của biên tập viên: Trong một đoạn trích từ cuốn sách sắp tới của cô, giáo sư và nhà phát minh Marina Umaschi Bers cho thấy việc tự khám phá có thể giúp sinh viên học các đức tính của con người.
Các kỹ năng và ý tưởng học sinh sẽ học, giống bảng màu của một họa sĩ. Trong phép ẩn dụ này, những lớp sơn dầu chỉ các đức tính và giá trị.
Cũng giống như họa sĩ chọn các màu sắc khác nhau để tạo ra bảng màu của mình, thì các nhà giáo dục hoặc cha mẹ cố tình chọn đức tính cho trẻ em trong khi chúng đang tự khám phá những thứ thế giới riêng mình. Trong khi đó, việc tự khám phá trở thành một cơ hội để phát triển kĩ năng và tính cách.
Trong bảng màu đức tính của mình, mình đã chọn mười đặc tính, dựa trên nhiều thập kỷ quan sát tương tác, hành vi và thái độ xảy ra trong môi trường tự khám phá: tò mò, kiên trì, kiên nhẫn, cởi mở, lạc quan, trung thực, công bằng, hào phóng, lòng biết ơn và sự tha thứ. Phép ẩn dụ về bảng màu của các đức tính nhắc nhở chúng ta rằng tự khám phá không chỉ là một khoa học mà còn là một nghệ thuật được tạo ra bởi sự sáng tạo và trí tưởng tượng, nằm trong sự đa dạng của trải nghiệm của con người.
Khi chúng học trong cái mà mình gọi là “sân chơi tự giãi mã”, trẻ em có thể thử nghiệm giải quyết vấn đề kỹ thuật đồng thời khám phá các giá trị, đức tính và điểm mạnh của nhân vật. Sân chơi gợi lên cảm giác vui chơi trong một không gian xã hội. Trẻ em không chỉ chạy xung quanh mà còn học cách thương lượng và giao tiếp. Xung đột được giải quyết và các tình huống khó xử về đạo đức phát sinh.
Nó hoạt động như thế nào? Mình sẽ cho bạn thấy, sử dụng đức tính kiên nhẫn làm ví dụ. Ở đây chúng mình bước vào lớp mẫu giáo của cô Shah, đang sử dụng một bộ robot để dạy mã hóa (và một số đức tính trên đường đi.)
Học cách kiên nhẫn
Đầu tiên, một định nghĩa nhanh. Kiên nhẫn được định nghĩa là khả năng chấp nhận hoặc chịu đựng sự chậm trễ, rắc rối hoặc đau khổ mà không tức giận hoặc buồn bã.
Hôm nay là ngày thứ hai Shreya và Falyn sẽ sử dụng robot KIBO trong lớp mẫu giáo của họ. Giáo viên của họ, cô Shah, nhận thấy hôm qua rằng Falyn đã mất rất nhiều thời gian để điều khiển nó, trong khi Shreya thì khá nhanh. Cô hy vọng rằng bằng cách ghép hai đứa nó thành một cặp, Shreya có thể giúp Falyn. Để thử nghiệm KIBO với các khối chuyển động, chúng cần tập hợp các khối đó thành một chuỗi, tương đương với một chuỗi chuyển động ngắn của KIBO sau đó quét để KIBO chuyển động.
“Mình có thể quét trước không?” Shreya háo hức hỏi. “Được rồi,” Falyn đồng ý, “nhưng mình sẽ quét tiếp theo!” vì cô Shah đã nói với họ rằng họ nên thay phiên nhau quét để mọi người đều có cơ hội thử nghiệm. Shreya bắt đầu quét từng khối một, nhanh chóng di chuyển ngay khi tiếng bíp KIBO. “Bạn có muốn nhấn nút không?” cô đề nghị bạn mình. Falyn gật đầu hào hứng và nhấn nút bắt đầu hình tam giác để khởi chạy KIBO vào chuỗi chuyển động mà họ lập trình cùng nhau.
“Yay!” hai đứa bé hét lên. Họ bắt đầu thực hiện một chương trình khác để Falyn quét. Cái này dài hơn một chút; Có khoảng mười khối gỗ để Falyn thử nghiệm. Cô bé bắt đầu bằng cách thử KIBO với khối đầu tiên của chuỗi, ánh sáng đỏ từ máy quét chạm vào khối. Shreya nhận thấy máy quét của Falyn đang chạm vào trung tâm của khối và đường màu đỏ không chạy qua mã vạch. Nó không hoạt động. “Hãy thử đặt nó trên các đường màu đen và trắng,” Shreya gợi ý. Falyn khó khăn di chuyển đường quét màu đỏ đến mã vạch. Nó vẫn không hoạt động, nhưng nhiêu đó đối với Shreya như một thời gian rất dài.
Falyn tiếp tục di chuyển máy quét đến khối tiếp theo. Shreya nhận thấy rằng máy quét bị chéo so với mã vạch thay vì chạy thẳng qua nó. Vài giây trôi qua, Falyn di chuyển máy quét của KIBO trong vòng một cm của khối; Shreya sợ rất sẽ không kịp. Vì tại thời điểm này, Shreya nhận thấy rằng các bạn cùng lớp của họ đã bắt đầu thực hiện các chương trình phức tạp tiếp theo. Cô đặt tay lên cằm, nhớ lại cô đã quét nhanh như thế nào qua chương trình đầu tiên.
“Mình có thể giúp bạn được không?” cô hỏi một cách thận trọng. “Không, mình muốn làm điều đó,” Falyn nói. Shreya rên rỉ khi Falyn tiếp tục di chuyển máy quét lên xuống mà vẫn không thành công nhiều. Shreya không thể chịu đựng được nữa.
Cô giật KIBO ra khỏi tay Falyn và bắt đầu tự quét chương trình. “Này!” Falyn khóc, với lấy lại nó. “Bạn đang làm mất quá đấy! Theo cách này sẽ nhanh hơn!” Shreya vặn lại. “Nhưng đến lượt mình!” Falyn hét lại.
Cô Shah nghe thấy các cô gái la hét và vội vã chạy đến. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” cô hỏi họ, có vẻ lo lắng.
“Shreya đã lấy KIBO ngay từ tay em!” Falyn kêu lên.
Cô Shah nhíu mày và hỏi, “Shreya, có đúng không? Hãy nhớ rằng, chúng ta cần phải giữ gìn KIBO để nó không bị hỏng.”
Shreya thở dài và trả lời, “Vâng, nhưng bạn ấy đã chiếm toàn bộ thời gian để cố gắng quét các khối!”
Cô Shah yêu cầu Shreya đến bên cạnh cô. Cả hai đi đến một bàn nơi các sinh viên khác không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ và họ ngồi xuống với nhau. “Shreya, em có chơi thể thao gì không?” cô Shah hỏi.
“Vâng,” Shreya gật đầu, “Em thích chơi tennis.”
Cô Shah mỉm cười. “Tốt! Bạn có nhớ lần đầu tiên bạn chơi không?” Shreya dành một chút thời gian để suy nghĩ và sau đó gật đầu. Cô bé bắt đầu học vào mùa hè năm ngoái. Cô Shah hỏi, “Bạn có dễ dàng đưa bóng qua lưới không?” Shreya lắc đầu. Cô nhớ lại cô cảm thấy xấu hổ như thế nào khi hầu hết trẻ em có thể trả lại quả bóng của huấn luyện viên ngoại trừ cô. “Đôi khi phải mất thời gian và thực hành để có được tốt một cái gì đó,” cô Shah nói. “Falyn sẽ trở nên tốt hơn trong việc quét, giống như bạn đã làm ở quần vợt. Bạn ấy cần thời gian để luyện tập. Em cần phải kiên nhẫn”.
Shreya suy nghĩ về điều này một lúc và sau đó gật đầu đồng ý. Cô nhớ mình đã mất bao lâu để đánh một quả bóng qua lưới. Thất vọng, cô nhận ra rằng sẽ mất một thời gian dài cho đến khi Falyn học cách quét. “Được rồi, cô Shah.” Khi Shreya quay trở lại Falyn, cô nhận thấy rằng bạn của cô đã ngừng giữ KIBO quá gần các khối và đã vượt qua một vài trong số họ. “Xin lỗi, Falyn,” Shreya nói.
“Không sao đâu,” người bạn của cô mỉm cười.
“Nếu bạn cố gắng giữ nó để màu đỏ đi thẳng qua mã vạch, nó có thể phát ra tiếng bíp nhanh hơn”, Shreya cung cấp. Falyn thử nó, nhưng cô vẫn mất một chút thời gian để có được KIBO định hướng chính xác. Shreya không nói gì; Cô tiếp tục chờ đợi và để cho bạn mình tự tìm ra cách giải quyết. Cuối cùng, tiếng bíp KIBO và Falyn đi qua vài khối cuối cùng nhanh hơn nhiều. “Anh đã làm được!” Shreya mỉm cười. Sau đó, các cô gái cùng bắt đầu xem KIBO thực hiện trình tự của nó.
Trong sân chơi tự khám phá, kiên nhẫn là một kỹ năng quan trọng được phát triển theo thời gian. Trong trường hợp này, sự kiên nhẫn liên quan đến một cô bé tôn trọng thời gian học tập của chính bạn mình. Trong các trường hợp khác, đó là về sự kiên nhẫn với chính mình, cho phép thời gian để học hỏi. Tuy nhiên, sự kiên nhẫn không đến dễ dàng với trẻ nhỏ. Trong một môi trường mà các quy tắc cạnh tranh, sự kiên nhẫn sẽ dễ dàng bị lãng quên trong bảng màu của đức tính. Tuy nhiên, đó không phải là trường hợp trong sân chơi mã hóa, trong đó kết quả là biểu hiện có ý nghĩa, không phải tốc độ hoặc hiệu quả.